Thực vật học dân tộc

Thực vật học dân tộc (Ethnobotany) là nghiên cứu khoa học của các mối quan hệ tồn tại giữa người và thực vật.

Các nhà thực vật học dân tộc mong muốn tư liệu hóa, mô tả và giải thích các mối quan hệ phức tạp giữa các nền văn hóa và sử dụng thực vật, tập trung chủ yếu vào việc thực vật được sử dụng, quản lý như thế nào và nhận thức của xã hội loài người đối với vấn đề này. Cách sử dụng thực vật bao gồm làm thực phẩm, quần áo, tiền tệ, nghi lễ, thuốc men, thuốc nhuộm, xây dựng, mỹ phẩm và nhiều hơn nữa quyền sở hữu trí tuệ và các thỏa thuận chia sẻ lợi ích là những vấn đề quan trọng trong thực vật dân tộc.

Lịch sử của thực vật dân tộc

Thực vật đã được sử dụng rộng rãi bởi các thầy thuốc người Ấn ở Mỹ. Mặc dù thuật ngữ ” thực vật dân tộc ” đã không được đặt ra cho đến năm 1895 do nhà thực vật học người Mỹ John William Harshberger. Trong Thuyết Py Ta Gor có nguồn gốc ở 500 trước Công nguyên từ chối ăn đậu vì mối quan hệ của con người để vượt qua vấn đề. Vào năm 77 , các bác sĩ phẫu thuật Hy Lạp Dioscorides xuất bản ” De Materia Medica “, đó là một cuốn Catalog của khoảng 600 loại thực vật ở Địa Trung Hải. Nó cũng bao gồm thông tin về cách người Hy Lạp sử dụng thực vật, đặc biệt là cho mục đích chữa bệnh. Điều này xuất hiện minh họa chứa thông tin trên như thế nào và khi mỗi cây được thu thập, có hay không nó là độc hại, sử dụng thực tế của nó  và có hay không nó là ăn được (thậm chí nó cung cấp công thức nấu ăn ). Dioscoride nhấn mạnh tiềm năng kinh tế của thực vật. Các thế hệ, các học giả học đã không thực sự dấn thân vào lĩnh vực này cho đến sau thời Trung Cổ do Toà án dị giáo.

Năm 1542 Leonhart Fuchs, một họa sĩ thời Phục hưng, dẫn đường trở lại vào lĩnh vực này đã ghi vào mục lục 400 loài cây bản địa ở Đức và Áo. John Ray (1686-1704) cung cấp các định nghĩa đầu tiên của ” loài ” trong tác phẩm ” Historia Plantarum “Một loài là một tập hợp của những cá nhân làm phát sinh thông qua sinh sản cho các cá nhân mới tương tự như mình. Năm 1753 Carl Linnaeus đã viết “Loài Plantarum “, trong đó bao gồm thông tin về khoảng 5.900 loại thực vật. Linnaeus nổi tiếng với việc phát minh ra phương pháp nhị thức của danh pháp , trong đó tất cả các loài có được một tên hai phần (chi, loài).

Thế kỷ 19 chứng kiến đỉnh cao của điều tra thực vật. Alexander Von Humboldt thu thập dữ liệu từ châu Mỹ và chuyến đi của James Cook đã mang lại bộ sưu tập và thông tin về thực vật từ Nam Thái Bình Dương. Tại thời điểm này Vườn thực vật lớn đã được bắt đầu được xây dựng, ví dụ như Royal Botanic Gardens, Kew  Edward Palmer (Anh) thu thập hiện vật và mẫu vật thực vật từ những người trong miền Tây nước Mỹ Bắc (Great Basin) và Mexico từ những năm 1860 đến những năm 1890. Thông qua tất cả các nghiên cứu này, các lĩnh vực ” thực vật thổ dân” được thiết lập nghiên cứu tất cả các hình thức của thế giới thực vật mà dân tộc thổ dân sử dụng cho thực phẩm, y học, dệt may, đồ trang trí và nhiều hơn nữa.

Người đầu tiên nghiên cứu quan điểm về thế giới thực vật là một bác sĩ người Đức làm việc tại Sarajevo vào cuối thế kỷ 19: Leopold Glueck. Công tác xuất bản của ông về việc sử dụng y học cổ truyền từ thực vật được thực hiện bởi những người dân nông thôn ở Bosnia (1896) và được coi là công việc về thực vật học hiện đại đầu tiên. Thuật ngữ ” Thực vật dân tộc ” lần đầu tiên được sử dụng bởi một nhà thực vật học tên là John W. Harshberger năm 1895 trong khi ông đang giảng dạy tại Đại học Pennsylvania. Mặc dù thời hạn không được sử dụng cho đến năm 1895, lợi ích thiết thực trong thực vật dân tộc đi trở lại đầu của nền văn minh khi người ta dựa trên thực vật để tồn tại.

Các học giả khác đã phân tích sử dụng thực vật theo một quan điểm bản địa/địa phương trong thế kỷ 20 : Matilda Coxe Stevenson , nhà máy Zuni (1915) , Frank Cushing, Zuni thực phẩm (1920 ) ; Keewaydinoquay Peschel , Anishinaabe nấm (1998) , và cách tiếp cận đội ngũ Wilfred Robbins , JP Harrington , và Barbara Freire – Marreco , Tewa nhà máy Pueblo (1916 )

Ban đầu, các mẫu và nghiên cứu thực vật học dân tộc không đáng tin cậy và đôi khi không hữu ích. Điều này là do các nhà thực vật học và các nhà nhân học đã không luôn luôn hợp tác trong công việc của họ. Các nhà thực vật học tập trung vào việc xác định loài và làm thế nào thực vật đã được sử dụng thay vì tập trung vào cách cây trồng phù hợp với cuộc sống của người dân . Mặt khác, nhà nhân chủng học đã quan tâm đến vai trò văn hóa của thực vật và không phải là khía cạnh khoa học. Trong những năm đầu thế kỷ 20, nhà thực vật học và nhân chủng học cuối cùng hợp tác và bộ sưu tập đáng tin cậy, cơ sở dữ liệu chi tiết đã bắt đầu hình thành.

Thực vật dân tộc hiện đại

Bắt đầu từ thế kỷ 20, các lĩnh vực thực vật dân tộc đã trải qua một sự thay đổi từ việc biên soạn dữ liệu thô đến tái định hướng phương pháp và khái niệm lớn hơn. Đây cũng là sự khởi đầu của thực vật dân tộc học. Người được gọi là ” cha ” của môn học này là Richard Evans Schultes mặc dù ông đã không thực sự tạo ra  từ ” Thực vật dân tộc “. Ngày nay, lĩnh vực thực vật dân tộc đòi hỏi nhiều kỹ năng: Đào tạo thực vật cho việc xác định và bảo quản mẫu vật, đào tạo nhân loại học để hiểu các khái niệm văn hóa xung quanh nhận thức của thực vật, đào tạo ngôn ngữ, ít nhất là đủ khả năng để ghi lại điều kiện địa phương và hiểu hình thái bản địa, cú pháp và ngữ nghĩa.
Mark Plotkin, người từng theo học tại Đại học Harvard, Đại học Yale, Lâm nghiệp và Đại học Tufts, đã đóng góp một số sách về thực vật dân tộc . Ông đã hoàn thành một cuốn cẩm nang cho Người Tirio của Suriname chi tiết hóa cây làm thuốc của họ;

Một lượng lớn các thông tin về việc sử dụng truyền thống của các thực vật vẫn còn nguyên vẹn với những dân tộc ít người. Nhưng những người thầy thuốc địa phương, những thầy lang thường không muốn chia sẻ chính xác kiến thức của họ với người ngoài. Đây là một trong những rào cản để biến những tri thức y học cổ truyền trong việc sử dụng các loài thảo dược để chữa bệnh.

Cho đến nửa đầu của thế kỷ 20, thực vật dân tộc là một nỗ lực chỉ đơn thuần mô tả và các nhà thực vật hộc dân tộc đã biên soạn danh sách dài các loài thực vật và mô tả của sử dụng của chúng. Tuy nhiên, trong năm mươi năm qua, những nguyên tắc được phân tích nhiều hơn và các nhà thực vật hộc dân tộc đang góp phần trả lời câu hỏi lý thuyết. Ví dụ có những nghiên cứu xem làm thế nào những người con người qua các nền văn hóa phân loại các thực vật như một phương pháp để nghiên cứu quá trình nhận thức của con người chẳng hạn như mô tả đặc điểm và phân loại thực vật.

Cùng với một sự thừa nhận ngày càng tăng rằng có một mối liên hệ giữa đa dạng văn hóa và sinh học trên hành tinh, mà ngày nay được gọi là đa dạng sinh học về văn hóa, thực vật dân tộc cũng ngày càng trở nên quan trọng trong dự án bảo tồn được áp dụng mà có cả hai khía cạnh xã hội và môi trường, tức là mối quan hệ giữa đa dạng sinh học và con người.

Các nhà thực vật học dân tộc có các khóa đào tạo khác nhau và sử dụng một loạt các phương pháp định tính và định lượng từ một số nguyên tắc theo đó khu vực cụ thể của nghiên cứu mà họ tập trung. Một phương pháp phổ biến là việc chuẩn bị và xác định các mẫu tiêu bản thực vật cho phép các nhà khoa học để liên kết một cách rõ ràng tên tiếng mẹ đẻ của thực vật với tên chính xác là tên khoa học Latin. Một đặc điểm nổi bật của nguyên tắc đó là dữ liệu được thu thập thường gắn với nghiên cứu thực địa, theo truyền thống được thực hiện ở khu vực nông thôn. Mặc dầu vậy, gần đây các nhà khoa học tập trung nghiên cứu về thực vật học mở rộng đến các khu vực đô thị.

TS. Nguyễn Khắc Quỳnh

Đới Hồng Hạnh

Admin trang web Trung tâm Tài nguyên thực vật phiên bản Wordpress

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.